Đánh đàn piano thì dễ hay khó, bà con biết không? Nhìn nó như là một cái cây nhiều cành lắm, nhưng thực ra nếu như mình biết cách thì ai cũng có thể chơi được. Cái chuyện chơi đàn này, không phải ai sinh ra cũng biết, mà phải học từng chút một. Như hồi xưa ở làng mình, mấy đứa trẻ muốn chơi đàn thì phải bắt đầu từ những nốt nhạc cơ bản. Có ai mà không biết mấy cái nốt do re mi fa sol la si do đâu, nó dễ lắm, cứ như là thuộc lòng câu hát vậy. Nhưng mà nếu muốn chơi đẹp thì phải biết thêm mấy cái nốt ở trên cái bàn phím nữa đấy.
Đàn piano có 88 phím, bà con có tin không? Cái đàn này nhìn vậy chứ không phải chỉ có 7 phím trắng đâu, nó còn có 5 phím đen nữa cơ. Người ta gọi cái đó là nốt thăng và nốt giáng. Mình mà không để ý thì sẽ dễ bị nhầm lẫn. Nhớ nha, mỗi phím trắng và phím đen đều có tên riêng của nó, mà tên thì rất dễ nhớ thôi. Cái phím đầu tiên của đàn, ở bên trái, gọi là nốt A0. Còn cái phím ở giữa gọi là nốt C. Từ đó mình cứ theo mà đánh, từng nốt một. Đến lúc quen rồi thì đánh nhanh như gió luôn.
Có một cái mẹo nhỏ mà bà con ai cũng có thể làm được, đó là học cách kết hợp tên nốt với số thứ tự của các quãng âm. Ví dụ như nốt C ở giữa đàn, người ta gọi là C4. Còn các nốt khác, mình cứ nhớ vậy thôi, như nốt D4, E4, F4, G4, A4, B4, rồi đến C5, D5, v.v… Mỗi một nốt trong từng quãng có một số đi kèm, thế là mình dễ nhớ hơn, không sợ bị nhầm lẫn nữa.
Chơi piano mà không hiểu về thang âm, thì giống như làm bánh mà không biết trộn bột vậy. Mình cần phải hiểu cái thang âm, cái cách mà các nốt nhạc phối hợp với nhau. Hồi trước, tôi thấy mấy đứa trẻ trong làng cứ ngồi đánh đàn mà không thèm học cái lý thuyết cơ bản, kết quả là đánh suốt mà chẳng ra bài nào ra hồn. Cái gì cũng cần có lý thuyết để làm nền tảng, giống như việc mình phải học chữ cái trước khi biết đọc biết viết vậy.
Đối với người mới học, cách tốt nhất là bắt đầu với những bài đơn giản. Có thể là những bài hát dân gian hay mấy bài nhạc thiếu nhi dễ thương, chẳng cần gì quá phức tạp đâu. Quan trọng là mình phải nắm vững từng nốt, từng quãng âm trước đã, rồi từ từ tiến bộ lên thôi.
Thực hành, thực hành và thực hành! Chỉ có cách này mới giúp mình chơi đàn hay được. Cũng giống như mình làm ruộng vậy, không thể chỉ ngồi chờ thành quả mà không động tay động chân. Hãy kiên nhẫn, không phải ngày một ngày hai mà giỏi được. Nếu chăm chỉ tập luyện, chắc chắn đến một ngày mình sẽ chơi được những bản nhạc mà mình yêu thích.
Với cái đàn piano, bà con cần phải lưu ý một điều nữa là phải chú ý đến tay. Đặt tay đúng cách sẽ giúp mình chơi đàn dễ dàng hơn. Đừng để tay cứng đờ như gỗ, phải mềm mại và thoải mái. Đầu ngón tay phải chạm vào phím, không gập khớp tay lại. Như vậy mới đúng cách, mới không bị đau tay, cũng không bị mỏi. Đôi khi tập nhiều quá tay cũng mỏi, nhưng đừng lo, cứ kiên trì một chút là sẽ quen thôi.
Cuối cùng, quan trọng là niềm đam mê. Nếu mình yêu thích đàn, mỗi ngày ngồi đánh đàn một chút, làm việc gì cũng phải có niềm vui. Dù có khó đến đâu, nếu mình yêu thì sẽ vượt qua hết. Hãy để cái đàn piano trở thành bạn đồng hành của mình, chứ đừng xem nó là một cái gì đó xa vời, khó tiếp cận. Đối với tôi, chỉ cần có niềm vui, thì cái gì cũng có thể làm được.
Bà con đừng ngại khó, đừng ngại khổ, học piano là học một cái nghệ thuật, mà nghệ thuật thì cần phải kiên nhẫn. Có ai sinh ra đã biết chơi đâu, chỉ cần chịu khó học hỏi, chắc chắn ai cũng sẽ thành công thôi!
Tags:[đàn piano, học đàn piano, nốt nhạc, lý thuyết âm nhạc, bài hát piano, cách chơi piano, thang âm, thực hành piano, học nhạc]